Còn tất cả như sương khói mờ ảo, bọc thân hình đổ lửa của Loan. Có cái gì đó vô hình, níu hắn lại, đưa một bảng Stop ngay trước mặt, dù hắn muốn lồ ga chạy đại, vì khúc đường vắng quá. Cô ăn cơm đi chớ, nguội hết! Hình như cô đang nhớ tới ai?
Mắt Loan đang vất vưởng ngoài sân, trên những đọt cây mãng cầu, hoa trang, hoa sói, nàng bỗng sực tỉnh, và miếng cơm, nhìn Lâm:
– Mấy hôm nay chỉ nghe cô Sương gào thê thảm, mà cô đâu biết Lâm có mặt bên đó.
Rồi làm như đang bị kích thích bởi cái gì đó, Loan đứng dậy, lấy nước sôi đổ vào ly, pha tý thuốc bổ dương hiệu “Bà tiên cầm đuốc”, để sẵn trên bàn:
– Ăn cơm xong, Lâm uống ly này, khỏe lắm!
Đó là chai thuốc… Loan mua sáng nay ở tiệm thuốc Bắc, về để cho Đạt uống cho lại sức. Thằng Tâm luồn tay dưới lưng quần của con bé, cười nhỏ:
– Phải công nhận chim của mày mát thiệt…
Cả hai im lặng, thằng Tâm bóp lồn con Út càng lúc càng chính xác hơn,Hãm Hiếp con bé rùng mình nổi da gà.