Choàng chiếc áo kimono màu vàng sọc nâu của Ngọc xong, Khải bước ra, đi chậm lại, e dè, cố ý.
– Trời mưa lớn quá phải không cô?
– Ừ. Sao Khải không nói “Cô ơi! Em sướng chết ngất và thở không nổi! Xin cô đừng mút mạnh quá,địt nhau trên oto em… em sẽ bắn ra…” Hình như trí óc non nớt, Khải đã không đủ chữ nghĩa để diễn tả nỗi sướng cùng cực đó. Đúng lúc đó Dũng đến kịp thời. Chẳng lúc nào cười.